Một quán net mở cửa sáng sớm
Một quán nét trẻ trâu nghịch ngợm
Tao ra net biết đã rất xưa
Năm lớp tám tao đã quen ra net
Năm ấy là năm quán vừa mới mở
Mày ra net chơi, tao cũng rời nhà
Chỉ biết quán nằm ở Thủy Lợi
Từ đó tới giờ vẫn nhớ đường ra
Không hiểu sao, năm tôi lớp 8, cơn sốt mang tên “Liên Minh Huyền Thoại” bao phủ khắp mọi đường đi ngóc ngách của trường. Không trừ gì lớp tôi – nơi có những thằng nghịch như quỷ sứ, thích khai phá những điều mới lạ. Lớp có 18 thằng con trai thì khởi đầu đã có 15 thằng rồi, trừ tôi và hai đứa nữa (học sinh ngoan cả). Mà đến cả con gái cũng sa đà vào tựa game “nổi như cồn” này.
Có lẽ tôi đã không bước chân vào Đấu Trường Công Lý nếu như bạn thân của tôi không chơi. Nó chơi, rồi thấy hay, thế là gạ tôi chơi cùng. Nhưng tôi bảo là còn phải học nữa. Thấy vậy nó liền lôi ra một tỷ lý do mà tôi thấy “cực kỳ thuyết phục”, từ chơi game giúp xả stress, vui vẻ sau những giờ học căng thẳng, giúp tôi luyện sự nhạy bén, khả năng quyết đoán đưa ra quyết định, cho đến “Ông có coi tôi là bạn thân của ông không?”
Chơi thì không muốn mà chối cũng không xong. Đành chơi vậy.
– À nhưng mà máy nhà tôi “cổ đại” rồi, chơi sao? – Tôi hỏi
Thằng bạn tôi cười, đáp:
– Ra net chơi chứ sao.
Tôi tỏ vẻ từ chối. Thấy vậy, bạn tôi bảo là không sao, cứ đi đi, đi chung cho vui. Nói mãi, tôi mới chịu đồng ý. Nhưng “chơi ở đâu?”
– Gần nhà tôi mới mở một hàng net, đi thử không?
– Được.
Bạn cùng tôi cùng ngồi bàn kế hoạch. Bố mẹ bạn tôi đều là công chức nhà nước nên buổi trưa không có mặt ở nhà. Còn tôi bảo mẹ tôi là lúc trường cho tan sớm thì tôi sẽ sang nhà bạn dạy. Công nhận, vừa giỏi vừa ngoan, nói cái mẹ tin đáo để. Hay ghê!
Vậy là, vào một buổi trưa, trời nóng như đổ lửa, cái lúc mà ai ai cũng chỉ mong được về nhà nhanh mà hưởng thụ cái mát điều hòa thì hai thằng học sinh, đồng phục khăn đỏ nghiêm chỉnh, phóng xe đạp vù vù ra net. Nó đi trước chỉ đường, tôi theo sau. Sau gần năm phút chạy đua, quán net đã hiện ra trước mắt. Nơi đây khá bé, sơn tường xanh, trước cửa treo biển “Mừng khai trương giảm giá 50%”. Bên trong cũng chỉ có tầm hơn 30 cái máy tính, các thiết bị cũng có thể coi là tạm ổn. Nhưng thôi, quan tâm thêm làm gì. Chơi cho nhanh về nhà cho kịp. Nhưng muốn chơi, phải lập tài khoản cái đã. Lập cái nhanh, rồi vào “Hướng dẫn tân thủ”. Xong xuôi làm trận đánh máy, thế là hết giờ.
Trước khi về, bạn tôi hỏi:
– Thấy hay không? Từ giờ hôm nào được về sớm hay nghỉ học thì ra đây chơi nhé.
– Ok con dê.
Từ đó, tôi với bạn tôi đồng sức đồng lòng, tiến vào Liên Minh Huyền Thoại.
Các bạn ạ, đi net cỏ, nếu ai đã từng là “khách hàng thân thiết”, ngoài những giây phút vui vẻ tay chuột tay phím với bạn bè thì còn có những kỷ niệm khó quên với chủ quán net đúng không?
Thời sách vở, tao cùng mày ra net
Chủ quán la khi thấy mình từ xa
Khi chủ quán la, mày còn nhớ không mày
Chủ hay kêu gọi mình vào quán net
Tiếng chủ quán sao mà thân thuộc thế
Trường tan sớm ra chơi net chẳng về
Tao ở quán chủ, chủ dạy tao chơi
Dạy tao lên đồ, dạy tao lối đánh
Nhiều ván game nghĩ thương chủ khó nhọc
“Cái thằng kia! Cẩn thận cho tao nhờ
Nãy tới giờ không mười sáu là sao?”
Mới đầu, chúng tôi thường ra net 2 lần một tuần (vì trường cho về sớm hai ngày mà). Nhưng về sau sắp xếp thời gian, chúng tôi quyết định những buổi học thêm trên trường sẽ đi sớm để làm một trận nên ra net cũng thường xuyên hơn, khoảng sáu bảy lần một tuần gì đấy. Đến nhiều, anh chủ hàng bắt đầu hỏi nói chuyện với chúng tôi, vì chúng tôi hay ngồi ở hai máy ngoài cùng, ngay sát bàn anh. Ban đầu cũng ngại, chỉ nói hai ba câu rồi im re, nhưng về sau quen dần, nhiều hôm cả trận vừa chơi vừa cười vừa nói. Sau tầm một tháng, chúng tôi thân thiết với nhau. Cứ mỗi khi chúng tôi đến, anh lại cười, bảo “Vô đây chơi mấy đứa”.
– Không vô quán anh vô quán ai – Tôi đáp, như một câu cửa miệng khi đến vậy
Có hôm trời mưa, nhưng chúng tôi vẫn đến. Nhìn chung tôi như những con chuột lột, anh xuýt xoa:
– Có ướt lắm không?
Nói vậy, rồi anh liền đi lấy ngay cây quạt cây để cho chúng tôi mau khô.
– Hôm nay khá rảnh, anh xem mấy đứa chơi nhé.
Lúc này, anh mới biết tôi đang tập chơi. Anh bảo nhìn phát biết ngay tôi là thằng học việc, anh có chơi Liên Minh, có gì anh dạy cho.
– Anh nói vậy thì em từ chối làm sao được.
Thế là cứ khi nào rảnh rỗi, anh lại dạy tôi chơi. Anh bảo ban đầu thì nên chọn những tướng dễ chơi như Garen, Ashe, Master Yi. Lên đồ thì đừng quá gò bó, áp đặt, hãy lên đồ tùy từng hoàn cảnh, cần “biết cách sáng tạo nhưng không phải trò hề”.
Về lối đánh, anh dạy tôi phải biết lên đồ tùy từng kèo đấu, nếu thắng đường, thua đường lên đồ nào, lúc nào đi roam, lúc nào đẩy trụ, lúc nào biến về, lúc nào farm lính. Nhưng có vẻ kiến thức của anh khá là uyên thâm, nên với một thằng mới chơi như tôi thì nó khá là khó nuốt. Tôi vẫn thường lên đồ theo sở thích của tôi là chính: Ahri Kiếm BF đánh cho đau, Ashe dao điện, cuồng cung, đại bác, nanh nashor bắn cho nhanh, Yi full AP max W hồi máu cực gắt. Nên không biết bao nhiêu lần anh chửi tôi vì lên đồ ngu, không biết bao nhiêu lần anh thở dài vì tôi feed.
Nhớ nhất là trận thứ năm tôi chơi Master Yi. Full AP, max W, farm trượt lính, băng trụ ngu, và 0/16. Tôi cười, anh nhìn tôi mà chán nản, bạn nhìn tôi mà ngán ngẩm. Có vẻ anh đã biết vấn đề của tôi là ở đâu, nên từ những buổi sau đó, anh chỉ tập trung dạy tôi một phần cụ thể, “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”. Bạn tôi cũng chỉ cho tôi chi tiết, tỉ mỉ. Với cách dạy đúng đắn, sự nhiệt tình của anh, của bạn, cùng với sự thông minh trời cho, tôi ngày càng tiến bộ. Sau gần 4 tháng chơi, tôi đã leo lên rank Bạc đoàn, bằng rank thằng bạn thân của tôi.Ngày tổng kết học kỳ I, tôi được về sớm những hai tiếng rưỡi so với ngày thường. Khi đến quán anh, tôi gọi gọi ngay ba bát mỳ tôm chua cay trứng trần xúc xích và ba chai Sting – chuẩn combo “thượng hạng” net cỏ. Anh thấy lạ, hỏi tôi:
– Hôm nay em có bạn mới cùng chơi à hay sao mà hai đứa lại gọi ba suất?
– Anh cứ làm đi ạ.
Khi anh mang ra, tôi đưa tiền, nói:
– Hai suất này là của chúng em, còn một suất là của anh. Cảm ơn anh đã dạy em được như ngày hôm nay.
Anh cười.
– Thằng oắt này… Thôi được rồi anh xin. May mà anh chưa ăn sáng đấy nhá.
Combo huyền thoại quán net
Có lẽ từ đó, chúng tôi trở thành một gia đình. Khi vui vẻ có nhau là lẽ thường tình. Và khi khó khăn hoạn nạn vẫn tận tình chia sẻ, giúp đỡ nhau, tôi ngỡ đây như là tình cảm của anh em ruột thịt.
Năm bố mẹ tao tiền hóa cát bụi
Tao đang giàu sang bỗng thành lầm lụi
Chủ đỡ đần nghĩ kế giúp cho tao
Vẫn vững lòng, chủ dặn tao đinh ninh:
“Mày cứ việc chơi, bạn mày sẽ trả
Còn nếu bí quá đừng lo, anh cho nợ
Anh tin chú sẽ trả tiền anh”
Lúc này, nước ta đang trong thời kỳ suy thoái kinh tế. Những hộ kinh doanh nhỏ lẻ như gia đình chúng tôi đứng trước muôn vàn khó khăn. Tiền tiêu thì nhiều mà tiền thu thì ít, buộc gia đình tôi phải chi tiêu tiết kiệm. Nếu như hàng tuần tôi thường có 50 nghìn tiền tiêu vặt thì giờ tôi không có những một xu. Tài khoản net còn hơn 10 tiếng nhưng rồi cũng cạn kiệt dần. Trong tôi diễn ra một cuộc đấu tranh nội tâm “Chơi hay bỏ?”. Nếu chơi thì đào đâu ra tiền? Tôi khi đó mới chỉ là học sinh lớp 8, chưa thể đi làm được, mà nếu có đi làm thì chắc chắn bố mẹ sẽ không cho. Nhưng nếu bỏ game thì không khác gì bỏ anh, bỏ bạn.Gắn bó với nhau như thế, không nỡ rời xa. Đắn đo, suy nghĩ mãi, tôi quyết định đến tâm sự với bạn, với anh. Nghe vậy, anh hỏi bạn tôi một tuần có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Nhưng mà nó cũng chỉ có mỗi năm mươi ngàn. Anh bảo:
– Giờ em cố gắng lấy thêm chút ít tiền được không? Kiểu bảo mẹ là con xin tiền mua sách vở, hay trường tổ chức chương trình từ thiện chẳng hạn. Mấy đứa tự bàn nhau cách nhé. Còn nếu mà đường cùng quá, anh sẽ cho mày nợ, nhưng không quá hai trăm, không lãi suất nên khỏi lo nhé.
Tôi nghe xong liền từ chối:
– Anh ơi, tiền thì không biết bao giờ mới có. Vả lại anh là kinh doanh, cho em nợ khác gì anh tự tạo nguy cơ mất tiền cho mình?
Anh cười, nói:
– Anh gặp mày không nhiều, đúng là sẽ rất nguy hiểm nếu mày quỵt. Nhưng tao biết mày không là người như thế, mày là người tốt. Anh tin là chú mày sẽ trả tiền cho anh.
Nói xong, anh quay mặt về máy chủ, nạp cho tài khoản của tôi năm mười ngàn.
– Ơ sao anh lại nạp cho em vậy ạ?
– Ba mươi ngàn là tiền mỳ với Sting đợt trước. Nói thật, anh vẫn khá ngại cái chuyện đấy, lấy của một thằng con nít nghe không ổn chút nào. Và anh cũng chưa phải quá khổ mà cần đến mày cho này cho nọ. Bát mỳ chai nước, giờ anh trả lại mày. Còn hai mươi ngàn là tình cảm của anh dành cho mày. Nếu mày ngại thì anh sẽ nạp thêm cho bạn mày hai chục nữa, coi như là lì xì Tết đi.
Tôi nghẹn ngào, chỉ nói được lời cảm ơn anh. Đúng là khi đầy đủ, ta cho rằng những thứ ta đang có là bình thường, ta khao khát có thêm cái mới lạ. Nhưng đến khi khó khăn, ta mới biết trân trọng những thứ mà ta coi là bình thường ấy. Có lẽ, mà chẳng phải có lẽ nữa, chúng tôi đã là một gia đình. Một gia đình thực sự.
Cứ khi có thể, chúng tôi lại cùng nhau ra quán anh. Dù trời nắng hay mưa, trưa hay chiều, trước giờ học hay được tan sớm, chúng tôi lại đến quán anh. Và nếu đến vào những thời điểm “bất thường”, cứ alo anh trước để anh chuẩn bị. Dù có đông khách, anh vẫn cố gắng chừa ra hai chỗ chúng tôi hay ngồi. Khi tôi hỏi sao anh cứ cố chừa ghế mà khách thì chật kín, anh bảo là khi gặp chúng tôi, anh có cảm giác vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức anh không cần một người nào khác ngồi chỗ chúng tôi, kể cả chuyện người đó chơi cả ngày liên tục nếu biết chúng tôi sẽ đến. Anh coi chúng tôi cứ như em ruột vậy:
Rồi sớm rồi chiều máy tính chủ bật lên
Hai máy tính, ông chủ luôn đợi sắn
Hai máy tính, nơi cắm trụ dai dẳng…
Thời gian thấm thoắt trôi qua, cũng đến ngày tôi phải đi học nơi xa, phải tạm biệt quán anh, phải rời xa. Nhưng từ đó đến nay, những kỉ niệm đẹp trong tôi vẫn chưa bao giờ mai một.
Nhìn lại cuộc đời biết mấy nắng mưa
Gần chục năm rồi, đến tận bây giờ
Tao vẫn nhớ cái thời ra net
Bật máy tính lên cùng xông combat
Bật cuộc chiến tranh gay cấn một thời
Bật lòng hảo tâm chia sẻ niềm vui
Bật dậy cả những kí ức tuổi nhỏ
Ôi kỳ lạ và hay ho – quán net!
Đó là những buổi tan học sớm, tôi cùng bạn phóng xe vù vù ra net, cùng nhau làm một ván game. Đó là những trận tay chuột tay bàn phím combat tanh bành khói lửa. Đó là lúc cạn tiền, bạn trợ anh giúp, đồng sức đồng lòng để tôi vượt qua thời kỳ khó khăn. Đó là những trận thắng, tôi vui, bạn mừng, anh khen. Đó là những trận thua, chúng tôi được anh chỉ ra khuyết điểm để chúng tôi rút kinh nghiệm. Và đó cũng chính là cả bầu trời kỉ niệm, một thời trẻ trâu của tôi. Tất cả những điều đó đều hội tụ ở một nơi, nơi và tôi cứ nghĩ rằng là đây chỉ là địa điểm kinh doanh, không phải là nơi để tình cảm con người được thể hiện. Nơi đây được gọi, chỉ với hai chữ thôi: QUÁN NET.
Giờ tôi đã du học. Tôi chơi ở những cyber game hạng nặng, không còn chơi ở net cỏ. Máy tôi chơi giờ màn hình cong, bàn phím cơ, chuột sịn, cấu hình khủng, không còn là cái máy bé con con. Giờ tôi đã có rất nhiều bạn cùng chơi chứ không chỉ còn là đứa bạn thân tôi năm nào. Nhưng dù vậy, cái quán net năm nào có anh, có bạn, tôi sẽ không bao giờ quên.
Giờ tao đã du học. Có cyber trăm đường
Máy ngon trăm nhà, bạn chơi chăm ngả
Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở:
– Cả hôm này mày ra quán anh chưa?
-Detun Rest-