Lặng lẽ online, cũng gần một năm rồi mới vào lại Cửu Âm. Cảnh vật không thay đổi mấy nhưng hình như game đã up thêm phiên bản mới rồi. Nhanh tay mở danh sách chí hữu tìm xem có ai còn chơi không để nhờ hướng dẫn này nọ, chí hữu không người online.
Thôi thì hảo hữu cũng được, người quen thì họ cũng giúp đỡ thôi, hảo hữu không người online.
Thế thì huyết thù, tìm chúng nó cà khịa cũng vui, không biết bây giờ con nhỏ mình ghét nó đã lấy thêm chồng mới chưa nữa, huyết thù cũng không người online.
Trên nóc nhà xác Thành Đô bầu trời dần chuyển sang màu đỏ thẩm, tôi một mình lặng lẽ đứng nhìn hoàng hôn buông xuống cảm giác có chút hụt hẫn, cảnh vật trong Cửu Âm đẹp thật, chỉ đáng tiếc, những người đã từng cũng tôi ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ này, không còn ai online nữa.
Cửu Âm vẫn thật đẹp, nhưng bạn bè chiến hữu của tôi đâu rồi…
Trong cuộc đời mỗi người, tôi luôn tin có những thứ rất đặc biệt mà chính bản thân mình và người đã cùng mình trải qua mới có thể cảm nhận được hết sự đặc biệt của nó, còn lại không ai hiểu được. Giống như việc 4 giờ sáng ngày 30/04/2016 tôi vẫn còn thức để chơi game, đối với mẹ tôi thì đó là hành động của một con nghiện game chính hiệu không thể chấp nhận nổi. Nhưng đối với tôi thì đó là những khoảnh khắc rất đặc biệt, bởi vì tôi gặp được tôi và những chí hữu của tôi ngay thời điểm tuyệt vời nhất.
Phòng chat Alo bang XX rạng sáng 30/04/2016, một thanh niên tên YY hỏi: “Sao giờ này mà Alo đông thế, sao không đi ngủ đi, sáng mấy cô mấy cậu không đi chơi lễ lộc gì sao, chơi game kiểu này là hỏng hết cả một thế hệ.”
Thế là chúng tôi kéo nhau vào Cửu Âm đi săn YY. Sau khi “đồ sát” người nhà vì “rảnh” chúng tôi chuyển đối tượng bị đồ sát thành Bang Chủ, team nữ đánh, team nam đàn, team “giữa” buff, nguyên đám kéo nhau náo động cả một góc thành Tô Châu. Trong suốt những đêm dài dằng dặc như thế, cái giá mà chúng tôi phải trả là những ngày lờ mờ, lờ đờ vì thiếu ngủ, có đứa gục trên giảng đường, có người đờ đẫn giữa công ty. Nhưng hình như không ai quan tâm chuyện đó cả, sau mỗi ngày làm việc, niềm vui chính là lúc quây quần, cùng hát, cùng cười, cùng nói chuyện, cùng chơi game. Giống như thể, chúng tôi là những người bạn của nhau bên ngoài thế giới thật, giống như thể, mọi thứ sẽ mãi mãi như thế này…
Cửu Âm Chân Kinh – nơi luôn có một nơi để bạn thuộc về. Ai chơi Cửu Âm lâu thì chắc sẽ hiểu, cho dù tính cách mỗi người có khác nhau như thế nào, sẽ luôn có một nơi có thể trở thành mái nhà che chở cho bạn.
Tôi may mắn, đã tìm được một mái nhà như thế. Khi bị “yêu nghiệt” huyết thù bắt nạt, chỉ cần chat kênh bang nêu rõ định vị không gian, 3 phút sau năm trăm anh em có mặt tại hiện trường. Sẵn sàng giáp lá cà để đòi lại công bằng cho “đồng đản” là tôi, giáp lá cà không lại, năm trăm anh em chuyển sang đấu võ mồm, hai bên chí chóe lôi gia đình, người yêu, nghề nghiệp của nhau ra bêu rếu như những trẻ trâu chính hiệu. Ban đầu tôi cũng bất ngờ, cảm thấy như vậy hơi quá, nhưng dần tôi nhận ra, đằng sau những câu chửi thề mạt sát nhau giữa các phe, hình như…không có ai buồn cả.
Rồi những mùa Cửu Âm update tính năng mới, cấm địa mới, event mới, cả bọn phải cài cuốc như điên. Có đứa nghĩ trưa tranh thủ online Alo cùng bang tham gia sự kiện trả lời câu hỏi, có đứa bỏ tiết trên lớp ở nhà cày event.
Tôi nhớ có đợt sự kiện ra nhiều thẻ đổi phong vật chí, tập thể bánh bèo của bang đứa nào cũng tạo mấy chục acc clone. Tôi onl máy tính, mắt mở không lên, lưng đau vì ngồi nhiều nhưng vẫn cố cày nốt acc clone của mấy đứa bạn để tụi nó yên tâm mà đi học, trong miệng đau khổ lẩm nhẩm, tự thề với chính bản thân mình là event mùa sau sẽ không cày cuốc nữa, khổ quá rồi, không đu Phong vật chí nữa. Hết mùa event mọi người đều có Phong vật chí mới, kéo nhau tụm năm tụm bảy đi các thành lớn “dẹo trai”, mấy anh trong bang thấy thế chỉ cười, bảo là không thể hiểu được niềm đam mê của chị em phụ nữ. Mà đúng, các anh không hiểu cũng đúng, bởi vì chị em chỉ thề tượng trưng như thế thôi, đến đúng event tiếp theo, sau khi thấy mấy bánh bèo đối địch mặc phong vật chí mới ra đường lượn qua lượn lại thì chúng tôi hầu như đã quên bén đi lời thề của mình, rồi chúng tôi lại cùng nhau cày cuốc, lại tiếp tục đau khổ rồi lại cùng nhau thề thốt sẽ không chơi event nữa…rồi sau đó lại cùng nhau quên, cứ thế, một vòng lẩn quẩn cùng nhau và không lối thoát.
Cửu Âm những mùa gộp server, những mùa tranh boss, chiến sự liên miên. Nhưng với bọn bánh bèo không màn thế sự như tôi thì mọi thứ có nghĩa lí gì, cho đến một ngày, có người trong danh sách chí hữu nói với tôi là tôi vô dụng quá, lười quá, đàn cũng không farm lên nổi nghề 5 phiền anh phải vào acc tôi ngồi cả một buổi chiều bấm tay farm cho lên nghề 6. Bảo là “Farm để từ nay về sau em còn đi đàn cho anh đi đánh nhau”. Tôi là bánh bèo không thích chém giết, nhưng nghe xong không hiểu sau tôi đi đàn cho thật. Thế là giữa lúc bang hội của tôi đang đánh nhau căng thẳng, tôi với một em gái bánh bèo mới quen ngồi trong góc nhỏ phía sau nhà xác Tô Châu, vừa đàn vừa tám hết chuyện trên trời đến chuyện dưới đất. Nó bảo với tôi “Bạn trai em kêu em đi đàn cho ảnh, tình yêu lứa đôi, bắt nguồn từ tình yêu tập thể, tình yêu tập thể, vun vén cho tình yêu lứa đôi. Thật may mà em được vào bang mình, nhờ vào bang mình em mới gặp được anh ấy”, tôi nghe xong chỉ cười, cảm giác lâng lâng.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, mọi thứ cứ thế tiếp diễn và chúng tôi cứ thế gắn bó. Là những người bạn thân, chí hữu trong danh sách chí hữu của nhau, là những người mà khiến tôi cứ thích farm điểm hảo cảm, dù cho họ chơi acc nam hay acc nữ. Là những người anh em, “chụy em”, bạn bè thân thiết trong bang. Là những người mà hễ tôi chat một câu thơ lên kênh bang, thì họ sẽ giúp tôi làm ra cả một bài thơ con cóc.
Là những người có thể kéo tôi ra bờ sông Thành Đô, trồng hoa trồng quả, nấu rượu hoa quế, thi nhau xem tửu lượng đứa nào tốt nhất. Là những người cùng tôi vào game đón năm mới nơi cầu Lạc Dương, pháo hoa ngập trời, mọi người cùng nhau chụp vài bức ảnh đoàn tụ. Là những người mà trước mặt họ, tôi thoải mái nói chuyện, cười cười khóc khóc. Họ kể tôi nghe những câu chuyện của họ, tôi kể họ nghe về cuộc sống của tôi. Cùng nhau san sẻ, cùng nhau lắng nghe. À, bọn tôi ai cũng thích văn nghệ. Tôi nhớ có lần bang tôi hát hò, cả bang tranh nhau hát, chúng tôi hát suốt từ 2 giờ chiều đến 10 giờ khuya, hát xong cả đám mệt phờ người ra, nói chuyện không nổi, lâu ngày nghĩ lại, tôi cảm thấy khi ấy mọi người đối đãi với nhau thật sự rất hết mình.
Cửu Âm trong tôi dần trôi qua như thế và hơn cả thế nữa, Cửu Âm không còn chỉ là game, chúng tôi gặp mặt nhau bên ngoài, trò chuyện, ăn uống, kết thân và…cưới nhau. Không phải là tôi cưới, là một đôi khác trong bang tôi, tôi chỉ là người đến dự đám cưới của họ. Nhưng nhìn những người bạn khác trong bang cùng đi dự đám cưới với tôi, tôi có chút cảm động. Thì ra, chúng ta đã đi cùng nhau qua cả một hành trình dài, từ lúc người ta quen nhau, yêu nhau, giờ người ta đã cưới nhau rồi, nghĩ có tuyệt vời không?
Thế nhưng, buổi tiệc nào không có lúc tàn, những cái đẹp đẽ quá thì lại tan biến nhanh. Tôi không nhớ rõ những ngày tháng về sau của tôi và Cửu Âm là như thế nào nữa. Tôi không nhớ rõ Bang Chủ đã nghĩ game thế nào, tôi không nhớ rõ mọi người khi đó đã mong nhớ Bang Chủ như thế nào, tôi không nhớ rõ vì sao mà mọi người online ít hẳn, tôi cũng không nhớ rõ vì sao mà bạn bè nhắn tin từ biệt tôi, có thể do họ bận học, bận làm, bận gia đình, bận đi nước ngoài định cư, bận đủ thứ. Thế là tôi bảo “Tôi cũng bận”, tôi bận vì không thể chứng kiến thêm bất kỳ lần chia ly nào nữa. Tôi không nhớ rõ chuyện gì cả.
Bởi vì số người còn lại trong bang ít dần, bang tôi đã gộp với một bang khác. Một làn gió mới chăng, chắc có lẽ vậy, nhưng tôi tin, ai trong chúng ta cũng có một nơi để tưởng niệm, để nhớ về, không đâu có thể thay thế được. Đó là nơi mà chúng ta vui vẻ với nhau nhất, hết lòng với nhau nhất, khi đó chúng ta sống thật nhất bởi vì xung quanh là những người mà chúng ta yêu quý nhất.
Thỉnh thoảng chúng tôi có những tin nhắn hỏi thăm, những buổi gặp gỡ, offline một hai người, những câu cà khịa đậm chất “côn đồ” trên facebook. Tất cả giúp tôi nguôi ngoai sự khắc khoải về một nơi mãi mãi không bao giờ tôi còn có thể đặt chân đến nữa, bởi vì không bao giờ chúng tôi còn có để cùng nhau đầy đủ như thời gian đó nữa.
Tôi back game, một mình. Và đương nhiên, chỉ một buổi chiều tà của Thành Đô trong Cửu Âm cũng có thể khiến tâm trạng tôi ẩm ương như thể tôi đang trong cơn say của loại rượu hoa quế. Nghe có vẻ hài hài, vì tôi có bao giờ uống rượu hoa quế đâu, là nhân vật của tôi trong Cửu Âm uống thôi mà, vậy mà tôi vẫn say. Chắc do vì say nên tôi nhớ đến một bài hát trước đây mọi người vẫn hay bật trên Alo bang, một bài hát tiếng Trung mà tôi đã quen thuộc đến từng câu chữ – Đúng lúc gặp gỡ người
Chúng ta cùng khóc
Chúng ta cùng cười
Chúng ta cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la với muôn vì sao lấp lánh
Chúng ta cùng hát
Bài hát của thời gian
Như vậy mới hiểu được, cái ôm chầm lấy nhau rốt cuộc là vì điều gì?
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ người
Mới lưu lại những bước chân duyên dáng
Gió thổi, hoa rơi, lệ tựa mưa bay, bởi vì không muốn chia ly
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ người
Mới lưu lại mười năm hẹn ước
Nếu như còn có thể gặp lại nhau lần nữa
Tôi vẫn muốn mình sẽ mãi nhớ về người
Nếu như còn có thể gặp mọi người lần nữa
Em vẫn muốn mình sẽ nhớ mãi mọi người.
– Thanh Mai –