Bài viết của bạn Ngọc Anh gửi về cho cuộc thi Cây Bút Vàng 2020, ban biên tập chỉ tinh chỉnh lại về khâu trình bày cho phù hợp.
Tôi viết những dòng này vào giao thừa, giữa năm mới và năm cũ, là để nhớ về và cũng sẽ khép lại những sứt mẻ trong lòng trong suốt hai năm qua. Hai năm chẳng dài mà cũng chẳng ngắn, nhưng lại khiến tôi như thành một con người khác hẳn.
Năm đó, chia tay anh vào một ngày cuối hè. Mối quan hệ của chúng tôi kết thúc, muộn hơn so với những gì tôi đã nghĩ khi nhớ lại những trận cãi vã và hiểu lầm không ngừng. Tôi và anh đã níu kéo được ít nhiều thời gian bên nhau. Nhưng sao một mối tình có thể tồn tại với chừng ấy sự trái ngược? Tôi không thể ngừng suy nghĩ những ngày sau đó, lúc này tới lúc khác, luôn lơ đễnh và chẳng thể tìm cách thoát khỏi cái hố sầu muộn của mình.
Mối tình đã khiến tôi thay đổi… (ảnh minh họa)
Vậy là tôi bắt đầu cố chạy trốn thực tại – tôi phải tìm ra điều gì đó để thay chỗ những suy nghĩ của mình. Và như những người đi kiếm tìm niềm vui không có ở cuộc sống hiện tại, tôi chìm vào thế giới game. Lần đầu thử sức với Blade & Soul, đã cảm giác có thêm chút gai góc. Lúc này mới chợt nhận ra niềm đam mê mới của mình. Mỗi lần quay trở về từ trường học, liền vội vàng bật máy, mở game. Người khác có nói gì đi nữa, đến lúc này cũng chẳng bận tâm, vì bên trong chỉ còn niềm phấn khích mà mình tôi hiểu.
Tôi thực sự đã làm được, tôi đã có thứ gì đó khác, mới mẻ và tươi sáng hơn trong tâm trí mình. Blade & Soul lúc ấy với tôi giống như một vùng đất chưa được khám phá, còn tôi là Columbus, người người cuối cùng đã có thể tìm thấy niềm vui sau những ngày u tối mỏi mệt. Headphone đeo lên, mở một tab nhạc, tôi, Triệu Hồi Sư Mirie nhỏ bé và một chú tiểu miêu trong game là một.
Chúng tôi đã sát cánh bên nhau từ những ngày đầu tiên server chính thức mở cửa, từ khi em còn là con mèo hom hem sở hữu đôi mắt hiền lành và tôi vẫn mặc độc bộ đồng phục Hồng Môn. Chẳng biết đặt tên cho em là gì, nhưng cũng không muốn đặt bừa, nên đã gọi em là Momo.
Tôi chỉ có thể mở lòng mình với mèo Momo (ảnh minh họa)
Tôi biết tới game một mình, và Momo đã ở bên tôi kể từ khi bên cạnh không có ai, cũng chẳng có lấy một người cày kéo chạy Q chung. Lần đầu bước vào thế giới game, với bản thân thì daily là cái gì đó khó hiểu mà cứ thấy là làm thôi, không cần biết nó là gì. Chỉ có em luôn chạy theo phía sau, nhiều khi còn tự hỏi liệu có một lỗi nào đó xuất hiện mà em biến mất. Có em, chơi game bớt cô đơn hơn.
Ban đầu, khái niệm outfit cho linh thú với tôi nó thực sự xa vời. Bộ đồ đầu tiên Momo được mặc là do người quen của chị gái cho khi thấy tôi chạy tới Đại Mạc. Tôi vẫn nhớ em lọt thỏm trong mái tóc Poharan dài và hom hem trong bộ Mèo Hoang, sau đó chị gái mới đi Lăng Lưu Đày, em có thêm bộ đồ nữa. Momo lúc đấy vẫn còn rất nhỏ, còn nhỏ hơn Triệu Hồi Sư của tôi, và gầy gò nhưng nhìn em mặc bộ Mèo Hoang lại khiến tôi thấy vui.
Tôi vẫn lủi thủi chạy Q cùng em, tới tận nhà trọ Đại Ngư, tại hồ Lam Ngọc, một anh trai tốt bụng đã chạy đến và cho tôi bộ đồ Bạch Miêu. Thêm một bộ đồ nữa cho Momo, cũng là lần thứ hai được cho đồ, nên rất biết ơn người đấy. Momo và tôi cùng nhau đi tới hết Q vàn. Cho tới khi lên Núi Sương Bạc, chị gái mới cho vàng “bơm mỡ”, khiến Momo béo như bây giờ.
Lần đầu tiên dùng Momo hồi sinh, là khi kéo anh phó bang đi Lăng Lưu Đày. Lần đầu tiên dùng Momo để cổ vũ, cũng là tại Lăng Lưu Đày ấy. Mọi hành động của em đều thật đáng yêu, tôi thích cách em toạ cái mông mập mạp của mình lên mặt người khác để hồi sinh, hay cách em nhảy thật buồn cười. Momo lúc này là điều duy nhất khiến tôi muốn chơi game, cũng là điều duy nhất giữ tôi lại khi thế hệ đầu tiên của clan lần lượt nghỉ game. Momo là động lực để tôi chơi tiếp, bởi lẽ chỉ cần nhìn em thôi, cũng đủ khiến tôi vui vẻ trọn một ngày rồi. Mặt Momo trông giống con mèo của tôi, mông to và dáng chạy ì ạch của em đáng yêu khó tả. Momo cũng đặc biệt tới mức, người ta có thể quên mất ai từng trong clan, nhưng nhất định sẽ không quên em. Tôi vẫn nhớ khi gặp lại, các anh từng trong bang có hỏi là Momo mập lên à. Mỗi lần gặp, em đều mặc bộ đồ mới, ngồi liếm láp, nghếch đầu lên nhìn mọi thứ. Mọi ảnh tôi chụp, đều có Momo.
Em là con mèo được cưng chiều nhất trong clan, bởi lẽ khi đi dun mới, rơi đồ mèo ai cũng sẽ gửi cho tôi, hoặc hỏi Momo đã có chưa để người ta bid. Mỗi khi có người lau sàn, họ đều gọi Momo chứ không mấy ai gọi tôi, và dù có Soul Fighter thì Momo vẫn luôn được ưu ái đầu tiên. Em không chỉ là linh thú, em còn là biểu tượng của clan Little Apple từ khi lập bang tới bây giờ. Dẫu vậy, Momo tham ăn và béo ú của tôi, vẫn là động lực để tôi ở lại sau khi mọi người cứ dần xa rời.
Nhưng Momo này. Tôi đã bắt đầu nghĩ tới việc xa em. Máy của tôi cũng chẳng lag, mạng ngon, game nhạy, em mặc đồ Thuỷ Thủ rất xinh. Nhưng Momo ơi, chị thiếu niềm vui khi chơi game rồi.
Chắc Momo sẽ buồn lắm… (ảnh minh họa)
Tôi vẫn dành thời gian để vào game, nhìn ngắm cặp mông mập của em, cả cách em lắc lắc cái mông trong chiếc váy nhún bèo, nhưng tôi đã bắt đầu mệt mỏi và lúc này, cũng không còn nhiều người đồng hành nữa. Mỗi tuần chỉ online đi Quạ, nếu có tâm hứng thì sẽ đi kiếm tiền chăm chỉ để mua đồ cho em, còn không thì hôm đó, Momo và tôi sẽ chỉ nhìn nhau qua màn hình mà thôi. Tôi đã mơ về Zulimo, rồi thì Watermomo, Silvermomo… rất nhiều outfit tôi dành dụm để mua cho em. Chỉ là, có lẽ tôi và Momo sẽ tạm chia tay nhau tại đây. Tôi sẽ không chăm sóc Momo nữa, bởi việc học hành, gia đình và tình cảm đã ngốn sạch quỹ thời gian của tôi rồi, Momo ạ.
Tôi đã gặp một người mới, một gamer Blade & Soul. Người đã luôn bảo vệ tôi, dù là trong game hay ngoài đời, và giờ sẽ là người chăm sóc cho em nữa, Momo. Người ấy hiểu sự quan trọng của em đối với tôi, nên cũng sẽ yêu thương và không bỏ quên em đâu.
Momo, tôi sẽ mua cho em những chiếc váy thật xinh, dẫn Momo và Mirie tới một nơi thật đẹp để ngắm nhìn toàn thế giới. Sau đó, cho tới khi tôi quay về, Momo mũm mĩm và mềm mại của chị, hãy ngủ ngoan nhé. Tôi sẽ sớm quay về với Momo và Mirie, ngay khi nhớ em. Yêu em và yêu mọi người, hành trình tôi chỉ dừng tới đây thôi!
Lời cuối, gửi tới các bạn newbie chơi summoner, rằng các bạn không bao giờ cô đơn, vì sau lưng bạn luôn có một chú mèo.
Đã thành thông lệ, sân chơi “Cây bút vàng” được GameK phối hộp tổ chức hàng năm để anh em có dịp giao lưu, thể hiện mình với game thủ khắp bốn phương.
Đây cũng là nơi các bạn được đọc, trải nghiệm những bài viết xuất sắc, chất lượng… xoay quanh cuộc sống, những cảm xúc rất riêng mà chỉ game thủ mới thấu hiểu – đồng cảm.
Chi tiết cuộc thi và giải thưởng xem Tại Đây . Mọi bài viết và thắc mắc, anh em hãy gửi về [email protected] nhé!